Vô Tâm
Phan_17
Chương 30
Ngày hôm sau, trong cung đã ban xuống thánh chỉ tứ hôn. Chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi, Tây Lăng vương phủ đã đông như trẩy hội, cửa phủ cũng sắp bị đạp đổ. Ta miễn cưỡng ứng phó, trên cơ bản toàn bộ quan viên trong thành Kiến Khang đều đã tới một lần, nói là chúc mừng ta, nhưng trên thực tế là đến quan sát tình hình trong Tây Lăng vương phủ.
Lại nói tiếp, hiện tại tình hình trong Tây Lăng vương phủ khá tế nhị.
Cha mẹ đứng bên Tam hoàng tử, huynh trưởng lại ở Thái tử đảng, mà bây giờ ta lại bị tứ hôn cho Thái tử, tương lai cũng sẽ thành người của Thái tử đảng. Cả hai đứa con đều đã về phe Thái tử, nên người làm cha mẹ sớm muộn gì cũng sẽ phản chiến thôi, phe của Tam hoàng tử chắc chắn sẽ không còn cha ta nữa.
Nhưng Tam hoàng tử cũng thật kỳ lạ, cũng không biết hắn đang tính toán mưu kế gì, không chỉ không cùng cha ta ầm ĩ một trận, ngược lại hắn càng thân thiết hơn, trong đống quà mang tới tặng lễ thì của Tam hoàng tử là quý nhất, nếu không phải ta biết Tư Mã Cẩn Du đã sớm đối đầu không thể ngừng với Tam hoàng tử, ta chắc chắn sẽ nghĩ tình cảm huynh đệ của họ rất đậm sâu, Tam hoàng tử thật sự đã coi ta là Hoàng tẩu của hắn.
Cục diện này thật sự ngày càng khó có thể đoán được.
Ta chỉ là đàn bà con gái, đoán mãi cũng không ra.
Ngày thứ ba sau khi ban hôn, Văn Dương công chúa mới tới, Lê Tâm nhắc nhở ta chuyện nhận lễ xấu hổ lần trước. Nên hôm nay ta đã đặc biệt dùng cao dưỡng tóc nàng ta đưa tới, lại ở trước mặt nàng lắc lư mái tóc dài, nói:
“Cao dưỡng tóc của Công chúa tốt thật.”
Văn Dương công chúa liếc ta một cái, thờ ơ nói: “Đây cũng chỉ là cao loại thường thôi, cung nữ bậc ba trong cung của ta cũng dùng loại này.”
Bây giờ, ta có thể chắc chắn Văn Dương công chúa đến đây để kiếm chuyện, thế cuộc khó phân, ta không hiểu đã đành, còn nàng ta là con gái Thiên tử, ta lại càng không hiểu nổi. Dù sao ta cũng không có ý tìm hiểu, đám người trong cung luôn suy nghĩ phức tạp vòng vèo, vòng qua vòng lại, ruột của bản Quận chúa cũng bị loạn thành nút thắt rồi.
Ta bày ra vẻ mặt chân thành khen ngợi: “Việc ăn mặc chi tiêu trong cung từ trước đến giờ vẫn tốt nhất, Công chúa còn được Hoàng đế yêu thương, lại là Trưởng công chúa của Nam triều chúng ta, nên chi tiêu của những người bên cạnh cũng cao là phải.” Hơi ngừng một chút, ta cụp mắt, xấu hổ nói: “Nghĩ tới sau này có thể kết duyên phu thê với Thái tử điện hạ, thành Hoàng tẩu của Công chúa, trong lòng Bình Nguyệt rất vui.”
Văn Dương công chúa đen mặt lại, có lẽ đã bị ta chọc đúng chỗ đau rồi.
Hừ, ai bảo ngươi đến kiếm chuyện với ta, dù sao thánh chỉ cũng đã ban xuống, dù có thành hay không, có thể mượn việc này để chọc tức Văn Dương công chúa vài lần cũng không tệ.
Ta vừa cười vừa nói: “Bích Dung Lê Tâm, còn không mau dâng trà ngon nhất lên.” Sau khi Bích Dung dâng trà, ta khẽ nhấp một ngụm, rồi nói với Văn Dương công chúa: “Trà này là Ô Long[1] thượng phẩm, thứ trà được mang tới chiêu đãi Công chúa điện hạ chắc chắn phải là loại ngon nhất, dù sao mọi người sớm muộn gì cũng là người một nhà. Người một nhà cần gì phải phân biệt chứ?”
[1] Trà Ô Long: một loại trà truyền thống của Trung Quốc.
Sắc mặt của Văn Dương công chúa lại đen thêm vài phần.
Trong lòng ta rất vui mừng, trước giờ chưa từng thấy sảng khoái như vậy.
Nhưng Văn Dương công chúa rốt cuộc cũng là người trong cung, nàng nhanh chóng thu liễm cảm xúc của mình, nàng hỏi:
“Ngươi còn nhớ bà cố nội của ta không?”
Ta thành thật đáp: “Không nhớ rõ.”
Trí nhớ của ta không tốt lắm, nếu không vừa mắt ta thì bình thường ta sẽ không tốn sức nhớ. Văn Dương công chúa luôn kiếm chuyện với ta, ta lại càng không rảnh nhớ chuyện có liên quan tới nàng. Vả lại, bà cố nội, đây đã là chuyện bao nhiêu đời rồi.
Lê Tâm lén nhắc vào tai ta: “Lần trước Công chúa điện hạ có tới đây, đã từng nói với Quận chúa, bà cố nội của Công chúa điện hạ là Công chúa Ninh An, là một đại mỹ nhân.”
Lê Tâm vừa nhắc, ta mới nhớ ra. Là đại mỹ nhân thì sao, mỹ nữ xương khô, có đẹp cỡ nào thì cũng đã thành đống xương trắng từ lâu rồi. Rốt cuộc Văn Dương công chúa có ý gì?
Nàng nhìn ta bằng ánh mắt phức tạp.
Lúc này, Bích Dung cũng lại gần tai ta, nhỏ giọng nói: “Quận chúa, Công chúa Ninh An từng thích Thẩm công tử ạ.”
Ta sợ run lên, mới kịp phản ứng Thẩm công tử Bích Dung nói không phải Thẩm Hoành, mà là Thẩm Yến. Đã có kinh nghiệm từ trước, ta trực tiếp hỏi thẳng:
“Kiếp trước của ngài là Công chúa Ninh An? Ngài muốn tái tục tiền duyên với Thẩm Yến?”
Ta liếc mắt đánh giá Văn Dương công chúa từ trên xuống dưới.
Nếu Văn Dương công chúa làm sư mẫu của ta, ừm, có lẽ Thẩm Hoành sẽ trị được tính tình của Văn Dương công chúa, cẩn thận nghĩ lại thì việc này cũng không tệ.
Ta cười nói: “Nếu ngài muốn thì hãy tự mình nói rõ với sư phụ.” Ta rất tri kỷ vì Văn Dương công chúa mà lo lắng một phen, lại nói thêm: “Nhưng chuyện này không thể xảy ra, ngài là Công chúa, còn sư phụ chỉ là thường dân, Hoàng hậu nương nương nhất định sẽ không đồng ý.”
Ta nói nhiều như vậy, nhưng hình như Văn Dương công chúa không nghe vào được bao nhiêu. Nàng đột nhiên hỏi:
“Chuyển thế của Thẩm Yến đang ở trong phủ của ngươi?”
Ta còn chưa kịp trả lời thì Văn Dương công chúa đã lẩm bẩm nói: “Cũng phải, lúc trước bà cố nội của ta phong hoa tuyệt đại[2] như vậy mà hắn còn từ chối không thương tiếc, kiếp này lại khỏi phải bàn. Tiêu Uyển, sao ngươi lại may mắn như vậy...”
[2] Phong hoa tuyệt đại: phong thái, tài hoa đệ nhất đương thời.
Ta nhủ thầm, may mắn tốt như vậy không có cũng được.
Văn Dương công chúa đột nhiên thay đổi nét mặt, hung tợn trừng ta: “Ngươi gả cho Hoàng huynh của ta thì phải đối xử tốt với huynh ấy, đừng mơ tưởng đến nam nhân khác! Nếu bản cung biết ngươi cho Hoàng huynh của ta đội mũ xanh[3], ta nhất định sẽ không tha cho ngươi!”
[3] Đội mũ xanh: ý chỉ bị cắm sừng – ngoại tình.
Sau khi Văn Dương công chúa rời đi, Lê Tâm không hiểu liền hỏi: “Quận chúa, Văn Dương công chúa kỳ quái thật, muội nghe mà không hiểu gì hết.”
Ta nói: “Nghe không hiểu là chuyện tốt.” Nếu nghe mà hiểu, cũng không biết kiếp trước đã có khúc mắc gì thì mới là người bình thường. Ta sai Lê Tâm đi lấy cho ta chút điểm tâm lại đây, Bích Dung liền nói với ta: “Quận chúa, Bích Dung cảm thấy Văn Dương công chúa cũng giống muội, có lẽ sau khi Công chúa Ninh An mất cũng đã dặn dò con cháu của mình.”
Ta cũng đoán như vậy.
Xem ra kiếp trước Tạ Uyển có tình địch, mà còn là Công chúa một triều.
…
Ta bận rộn ứng phó đám người tới chúc mừng nhiều ngày nay, khi dùng bữa tối cũng ngáp liên tục. Tối nay Thẩm Hoành cùng dùng bữa với ta, hắn lại làm không ít món mới, vẫn ngon như trước.
Đến khi ta ngáp tới cái thứ tư, Thẩm Hoành đặt đũa xuống, hơi đau lòng nói: “Ngày mai liền cáo ốm xin miễn tiếp khách đi, những ai cần gặp đều đã gặp rồi.”
Ta gật gật đầu, “Con cũng tính như vậy.”
Ta lại cảm thán nói: “Không ngờ được tứ hôn cũng thật phiền toái...” Ta uống ngụm canh rồi hỏi: “Sư phụ, người có từng nghĩ tới hôm ấy con tới tiệc sinh thần của Hoàng hậu thì sẽ được tứ hôn không?”
Thẩm Hoành lắc đầu, “Ta còn tưởng việc tứ hôn này sẽ được hoãn lại một ít, không ngờ lại xảy ra sớm hơn. Xem ra Hoàng đế đã yếu lắm rồi, nếu không Hoàng hậu cũng không cần nóng vội như vậy.”
Ta hạ giọng hỏi: “Mấy tháng nữa thật sự sẽ xảy ra đại sự hả?”
Ta nhấn mạnh hai chữ “đại sự”.
Thẩm Hoành nói: “Chắc chắn sẽ không để con thành thân với Thái tử, dù chuyện này xảy ra ngoài ý muốn, ta cũng tuyệt đối không để A Uyển chịu uất ức.”
Có lời này của Thẩm Hoành, ta cuối cùng cũng yên tâm.
Lê Tâm than thở nói: “Hôm nay Văn Dương công chúa cố tình tới kiếm chuyện với Quận chúa đó.”
“Văn Dương công chúa?”
Trước mặt Thẩm Hoành, ta vốn không muốn nhắc tới những chuyện có liên quan đến kiếp trước, nhưng hắn hỏi, ta cũng không thể không đáp, đành nói:
“Dạ, chính là Công chúa Ninh An người tình cũ kiếp trước của sư phụ ạ.”
Thẩm Hoành biến sắc, cuống quít giải thích: “Không có chuyện đó, A Uyển, ta...” Dừng một chút, Thẩm Hoành bỗng nhiên sửa lại, hắn nghiêm túc nói: “Thẩm Yến chỉ có một mình Tạ Uyển, chưa bao giờ trêu chọc những người khác.”
Thẩm Hoành nhìn về phía Bích Dung, “Hôm nay Văn Dương công chúa đến đây nói những gì?”
Bích Dung liếc nhìn ta một cái, thấy ta gật đầu đồng ý mới kể hết chuyện hôm nay không bỏ chữ nào cho Thẩm Hoành nghe. Kể xong, ta chợt nhớ tới một chuyện, liền nói:
“Sư phụ, kỳ thật Văn Dương công chúa làm sư mẫu của con cũng không tồi, người có thể từ từ sửa tính nàng. Nếu sư phụ có ý thì con sẽ làm mai hộ người, tuy thân phận của hai người có chút khó khăn, nhưng vẫn nên thử một lần thì hơn.”
Sắc mặt Thẩm Hoành có chút khó coi, qua một hồi lâu, hắn mới than nhẹ một tiếng, “Ta không có ý đó.”
Ta hỏi: “Thật sự không cần hả? Bàn về ngoại hình, sư phụ và Văn Dương công chúa khá xứng đôi đó.”
Thẩm Hoành liếc nhìn ta một cái, im lặng không lên tiếng.
Nhất thời, trong phòng cực kỳ im lặng.
Ta quan sát Thẩm Hoành, hắn bỗng nhiên gắp cho ta một miếng đậu hũ, mặt cứng ngắc nói:
“Còn nhỏ tuổi đã học người ta làm bà mai làm gì? Đây, ăn miếng đậu hũ đi.”
Ta ăn một miếng, Thẩm Hoành hỏi: “Mùi vị thế nào?”
Ta nói: “Đậu hũ của sư phụ tất nhiên là rất ngon ạ.”
Còn chưa nói xong, Bích Dung và Lê Tâm đã bật cười, trên mặt Thẩm Hoành cũng thả lỏng thoải mái hơn, dần dần nở nụ cười. Lúc này ta mới ý thức được lời này không ổn, ta mếu máo:
“Mùi vị đậu hũ sư phụ làm rất ngon ạ.”
Thẩm Hoành lại múc thêm vài thìa cho ta, cười nói: “Rất ngon thì ăn nhiều hơn một chút, nếu con thích, sư phụ sẽ cho con ăn cả đời.”
Ta cảm thấy lời này của Thẩm Hoành có những chữ không thích hợp, nhưng không thích hợp ở chữ nào, ta cũng không nói ra được.
….
Cũng không biết ta ăn phải cái gì, mà đêm hôm khuya khoắt bụng lại bắt đầu loạn lên, đau giống như có người đang hung hăng nhéo ruột ta. Ta ôm bụng xuống giường, giọng của Bích Dung truyền đến, “Quận chúa, người muốn uống nước hả?”
Ta không còn chút hơi sức nói: “Ta đau bụng.”
Bích Dung vội nói: “Muội đi gọi Thẩm công tử tới.”
Ta nói: “Cũng chỉ là đau bụng thôi, đừng lo, không cần làm phiền sư phụ. Đỡ ta tới nhà vệ sinh là được.”
Bích Dung ngồi xổm xuống mang hài giúp ta, lại khoác thêm áo choàng lông tuyết hồ cho ta, rồi đỡ ta ra ngoài. Ta ngồi xổm trong nhà vệ sinh hồi lâu, cuối cùng bụng cũng không còn đau như vậy nữa, ta sờ sờ trên án kỷ[4], rồi nói:
“Bích Dung, hết giấy bản[5] rồi, muội nhanh về lấy thêm đi.”
[4] Án kỷ - án cơ: có chức năng giống cái để giấy vệ sinh thời nay.
[5] Giấy bản: làm từ rơm rạ, xù xì, dùng làm giấy vệ sinh hoặc giấy gói.
Bích Dung vừa rời đi, ta đã tìm thấy vài tờ giấy bản dưới án kỷ.
Sau khi giải quyết xong, ta liền rời khỏi nhà vệ sinh, gió lạnh thổi vù vù, vừa nãy ta cũng quên mang lò sưởi tay ra ngoài, gió lạnh khiến ta khép chiếc áo tuyết hồ chặt hơn. Ta chờ hồi lâu, Bích Dung vẫn chưa quay lại.
Ta chà xát hai tay.
Đêm nay không có trăng, bầu trời tối đen như mực, ngay cả khi xung quanh có hai ba chiếc đèn lồng, nhưng vẫn cảm thấy lạnh lẽo.
Một lát sau, Bích Dung cuối cùng cũng trở lại, nàng cầm trong tay mấy tờ giấy bản, cả người đều run rẩy, mặt hơi tái, dáng vẻ như rất sợ hãi.
Ta nói: “Hoá ra có vài tờ giấy bản dưới án kỷ.”
“Quận... Quận chúa...” Môi Bích Dung run run.
Ta hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Bích Dung tiến đến gần ta hơn, “Vừa nãy muội đi qua vườn đào, thì nghe thấy tiếng gào thét thảm thiết rất đáng sợ.”
Ta hơi giật mình, “Sao muội lại đi qua vườn đào? Lê Tâm không nói cho muội biết Vương phủ có nội quy là qua giờ Hợi[6] thì bất kỳ ai cũng không được vào vườn đào à?” Ta nhăn mặt nhíu mày, lại hỏi: “Có tiếng gào thiết? Có nghe rõ là gào thét cái gì không?”
[6] Giờ Hợi: từ 9 – 11 giờ tối.
“Bích Dung lo Quận chúa đang cần giấy gấp, nên mới đi đường tắt qua vườn đào ạ.” Mặt Bích Dung tái hơn, môi lại run lên, “Nghe giọng thì là đàn ông... Cụ thể thì Bích Dung nghe không rõ lắm, chỉ loáng thoáng nghe được vài từ.” Nàng liếc nhìn ta một cái, nuốt nước miếng, “Hình như đang mắng Vương gia và Vương phi, còn có Thế tử và Quận chúa nữa.”
“Cha mẹ huynh trưởng còn có ta?”
Bích Dung gật gật đầu.
Ta suy nghĩ rồi nói: “Đi xem thử coi sao.”
Bích Dung chần chừ nói: “Nhưng không phải nói qua giờ Hợi thì không thể vào trong sao...”
Ta nói: “Quy củ do con người định ra.” Huống hồ ta biết nguyên nhân, cha tìm cao nhân bày trận pháp trong vườn đào, trận pháp này chỉ có thể dùng một lần, cha sợ đám hạ nhân đi lung tung sẽ mở trận pháp ra, nên mới ra quy định như vậy.
Khi ta cùng Bích Dung vào trong vườn đào, trong vườn đào rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng gió gào thét, ta hỏi:
“Muội vừa nghe thấy ở đâu?”
Bích Dung nhỏ giọng nói: “Phía trước một chút ạ.”
Ước chừng đi tiếp mười bước nữa, Bích Dung nói: “Chính là nơi này, muội còn nhớ rõ gốc đào này.”
Ta nhìn trái nhìn phải một lượt, cũng không nghe thấy bất kỳ âm thanh quái lạ nào, ngược lại chỉ có tiếng gió lạnh thổi tới, lạnh tới mức làm cho môi ta cũng run rẩy. Ta đang muốn nói với Bích Dung chắc nàng nghe lầm rồi, thì đột nhiên có một giọng nói thê lương vang lên ——
“Súc sinh! Trả lại thân phận cho tao! Tiêu Việt! Mày sẽ không được chết tử tế! Tao nguyền rủa con cháu nhà mày nam làm nô nữ làm kỹ đời đời!”
Chương 31
Tiêu Việt là tên huý[1] của cha ta, nghe thấy có người mắng cha làm ta vô cùng kinh ngạc.
[1] Tên huý: tên do cha mẹ đặt từ nhỏ, sau khi trưởng thành thường được gọi thay bằng tên khác và “kiêng” không nhắc đến.
Bích Dung khẩn trương kéo tay ta.
“Quận chúa, là giọng nói này ạ.”
Ta nhìn bốn phía, giọng nói đó quả thật là truyền từ dưới chân lên. Ta biết trong vườn đào có mật đạo, nhưng lại không biết có người trong đó. Mà nghe giọng điệu của hắn, thì hình như hắn đã kết thù với cha rất nhiều năm rồi.
“Quận chúa, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Sống trong Vương phủ đã nhiều năm, ta cũng biết cha từ một dân thường đi lên thành Vương gia khác họ, để vượt mọi chông gai trên con đường này, tự nhiên trong tay cha sẽ phải có chỗ không sạch sẽ. Phủ đệ nào mà không có vài chuyện bí mật chứ?
Ta không cẩn thận đụng vào một góc của bí mật, cũng không có lòng đi tìm hiểu người bị giam trong mật đạo cuối cùng là ai.
Ta suy nghĩ một chút, “Trở về thôi, việc này coi như chưa từng xảy ra.”
Nghĩ đến Bích Dung cũng là người thông minh, nàng nhanh chóng bình tĩnh lại, “Dạ, Quận chúa.”
Hôm sau, ta liền viện cớ bị bệnh từ chối gặp khách, Vương phủ tạm thời thanh tĩnh yên lặng. Những bông tuyết bay phất phơ liên tục những ngày qua cuối cùng cũng ngừng, trong sân đọng lại không ít tuyết, sương hoa nặng trịch trên vài cây con.
Ta hơi thất thần nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, mãi đến khi Bích Dung khẽ gọi ta một tiếng, ta mới hồi hồn lại.
“Sao vậy?”
Bích Dung nhỏ giọng đáp: “Thẩm công tử đang hỏi Quận chúa kìa.”
Ta ngước mắt nhìn, đón nhận ánh mắt lo lắng của Thẩm Hoành, “Sư phụ vừa hỏi con cái gì ạ?”
Thẩm Hoành không trả lời, hai ngón tay đặt lên mạch của ta, ta cũng phối hợp thả lỏng tay. Một hồi lâu sau, Thẩm Hoành mới nói:
“Ngươi con hơi yếu một chút, những chỗ khác cũng không đáng ngại, đêm qua ngủ không ngon à?”
Hơi ngừng lại, Thẩm Hoành lại hỏi: “Bích Dung có đốt hương an thần không?”
Bích Dung trả lời: “Dạ có. Nhưng đêm qua Quận chúa đau bụng, nửa đêm đi nhà vệ sinh một lần, có lẽ bị cảm lạnh rồi.”
“Đau bụng?” Thẩm Hoành nhíu mày, “Sao không sai người gọi ta qua?”
Bích Dung nói: “Quận chúa không cho...”
Ta rút tay về, mệt mỏi ngáp một cái, nói: “Cũng không phải đau bệnh, hơn nửa đêm cũng không nên phiền sư phụ. Hơn nữa, con đi nhà vệ sinh một chuyến thì không sao nữa.”
Thẩm Hoành bỗng nhiên ông nói gà bà nói vịt nói một câu: “Hôm nay mùng mười thì phải.”
“Dạ.”
Thẩm Hoành thở dài, nói với ta: “Có lẽ đêm qua con bị đau bụng không phải do ăn tầm bậy, mà do kinh nguyệt của con sắp tới rồi. Hàng tháng, khi sắp có kinh nguyệt thì bụng con sẽ đau.”
Thẩm Hoành không nói, ta cũng không nhớ tới. Đã mùng mười rồi, kinh nguyệt cũng sắp tới rồi.
“Những ngày này cần phải chú ý không để bị cảm lạnh. Bích Dung, đi dặn nhà bếp nấu chút nước đường đỏ, mấy ngày này ngày nào cũng phải chuẩn bị.”
Bích Dung đáp “Dạ”.
Bích Dung vừa đi tới cửa thì bị Thẩm Hoành gọi lại, “Thôi, vẫn để ta đi nấu thì hơn. Đầu bếp nữ thường hay bỏ nhiều đường đỏ, nước đường đỏ rất ngọt cũng không tốt.”
Sau khi Thẩm Hoành rời đi, Bích Dung che miệng cười: “Chuyện của Quận chúa, Thẩm công tử luôn coi là chuyện quan trọng.”
Ta nói: “Có sư phụ như vậy đúng là tam sinh hữu hạnh[2] mà.”
[2] Tam sinh hữu hạnh: ý nói cơ hội gặp được hiếm có.
Còn chưa nói hết, ta đã nhíu mày lại.
Kỳ thật Thẩm Hoành đối xử tốt như vậy, xét đến cùng vẫn là ta được hưởng lây từ Tạ Uyển. Tuy nói Tạ Uyển là kiếp trước của ta, nhưng hiện giờ ký ức của ta chỉ có một nửa, rõ ràng cùng là một người, nhưng cũng hơi mâu thuẫn với chuyện kiếp trước, từ đáy lòng vẫn cảm thấy không giống nhau.
Nhưng không sao cả, chỉ cần hắn có thể tiếp tục đàn cho ta nghe, dạy ta học này nọ, mỗi ngày làm đồ ăn ngon cho ta, thì bất luận vì sao Thẩm Hoành đối xử tốt như vậy, cũng không có quan hệ gì với ta.
…
Ta ngồi lâu trong phòng cũng hơi chán, liền khoác áo lông tuyết hồ tính ra ngoài đi dạo một chút.
Hạ nhân trong Vương phủ thật chịu khó, chỉ một buổi sáng thôi mà tuyết đọng trên mặt đất đã được dọn dẹp sạch sẽ. Trên đường tới vườn đào, Lê Tâm ở đằng sau nhỏ giọng nói thầm:
“Hôm nay trời lạnh, không biết Quận chúa có chịu nổi không nữa.”
Bích Dung nói: “Nhưng ở trong phòng mãi cũng không tốt, vẫn nên ra ngoài đi lại một chút.”
“Cũng phải.” Dừng một chút, Lê Tâm bỗng nhiên thần bí hỏi: “Quận chúa, người có biết chuyện ma quái trong vườn đào không?”
Ta dừng chân lại, quay đầu nhìn Lê Tâm, “Chuyện ma quái? Là chuyện gì?”
Lê Tâm nhìn bốn phía xung quanh, rồi mới đến gần nhỏ giọng nói: “Muội nghe những người khác kể, vào nửa đêm, trong vườn đào sẽ có quỷ hồn thê lương khóc kêu. Tiếng khóc kia quả thật có thể dùng từ gào khóc thảm thiết để hình dung, nhất là hơn nửa đêm, trong vườn đào đều tối đen như mực, mà tiếng gào thét còn hòa vào tiếng gió, đúng là cực kỳ đáng sợ! Cho dù là nam tử hán cũng sẽ bị dọa đến sợ hãi.”
Ta vừa nghe Lê Tâm nói vừa cùng Bích Dung liếc nhìn nhau, trong lòng hiểu được những gì Lê Tâm nói chính là giọng nói đã nghe thấy đêm qua.
Ta hơi trầm ngâm, “Muội nghe ai kể?”
Lê Tâm nói: “Muội nghe Vân Nương ở nhà bếp kể ạ.”
Ta lại hỏi: “Còn có bao nhiêu người biết?”
“Chắc không ít ạ, vài ngày trước Vân Nương bị dọa đến đổ bệnh, nằm dưỡng trên giường nhiều ngày, sau đó gặp ai cũng kể lại chuyện này.” Lê Tâm nháy mắt mấy cái, “Quận chúa, hay buổi tối chúng ta đến đó thăm dò một chút nhé.”
Ta liếc nàng một cái, “Không phải sợ lạnh à? Hơn nửa đêm ra ngoài, có thể bị chết cóng đó.”
Lê Tâm hậm hực nói: “Cũng phải ha.”
Ta thu mắt, suy tính trong lòng. Ta vốn muốn giả bộ như không biết gì, cha không nói cho ta biết nhất định là không muốn ta biết, nhưng hiện tại luôn có người đi lạc vào vườn đào, ngộ nhỡ có người xui xẻo, đạp trúng cơ quan rồi phát hiện ra người trong mật đạo, vậy hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Ta phải đi nhắc cha mới được.
Vân Nương vi phạm quy củ trong Vương phủ, thế nào cũng phải trừng phạt, mà còn phải phạt nặng để còn giết gà dọa khỉ[3] nữa.
[3] Giết gà doạ khỉ: chỉ biện pháp dùng để trừng phạt người này nhằm cảnh cáo người khác.
Ta nói: “Cha ra ngoài từ sáng, chắc bây giờ đã trở về rồi. Tới đại sảnh nhìn thử xem.”
Khi sắp đến đại sảnh, ta tinh mắt phát hiện có không ít thị vệ trong cung đang đứng ngoài đại sảnh, ta đếm kỹ số thị vệ, ngoài sáng có mười tám người, không biết trong tối sẽ có bao nhiêu.
Dựa theo quy củ của Nam triều, Hoàng tử xuất hành, theo nghi thức có thể mang theo mười tám đới đao thị vệ, còn Thái tử thì có thể mang theo hai mươi bốn người. Nhìn tình hình hiện tại, người ở bên trong hẳn là Tam hoàng tử.
Nếu Tam hoàng tử ở đây thì nhất định là có chuyện quan trọng muốn nói với cha.
Ta đi vào cũng không tiện, đang chuẩn bị rời đi, thì cửa bỗng nhiên bị đẩy ra, cha tiễn Tam hoàng tử ra đây. Khi nhìn thấy ta, cha nhíu mày lại. Ta vội vàng tiến tới hành lễ.
Tam hoàng tử giả vờ đỡ ta dậy, “Quận chúa sắp thành Hoàng tẩu của ta rồi, người một nhà cần gì phải hành lễ? Mau đứng lên nào.”
Bích Dung và Lê Tâm đỡ ta đứng dậy.
Ta cười nói: “Điện hạ quá khách khí rồi.” Tư Mã Cẩn Du bảo ta cẩn thận Tam hoàng tử, ta thấy Tam hoàng tử này ôn văn nho nhã, cũng không biết có gì đáng sợ. Nhưng cũng có câu “Chó cắn người là chó không sủa”.
Người bị người của Hoàng gia cắn thì khó sống nổi.
Ta cũng không muốn tiếp tục nói chuyện với Tam hoàng tử nữa, bèn nói với cha: “Con thấy cha mệt mỏi mấy ngày nay, nên đã tự tay nấu bát canh này, lát nữa sẽ mang qua cho cha ạ.”
Nói xong, ta hơi hơi cúi người, “Con xin được đi trước ạ.”
Ta đi chưa được vài bước thì Tam hoàng tử đã gọi ta lại.
Ta quay người lại, Tam hoàng tử nhìn ta bằng ánh mắt sáng rực, sắc mặt của cha cũng không dễ nhìn cho lắm.
“Áo lông cáo trên người Quận chúa không tệ, là giống cáo gì vậy?”
Ta hơi ngẩn người, ta từng nghe Vinh Hoa công chúa nói qua, Tam hoàng tử rất thích da lông động vật, trong phủ của Hoàng tử cũng không thiếu đồ hiếm lạ, Thiên Sơn tuyết hồ tuy quý hiếm, nhưng với kinh nghiệm của Tam hoàng tử thì sẽ không thể không biết được.
“Là... Thiên Sơn tuyết hồ ạ.”
Biểu tình của Tam hoàng tử không có gì thay đổi, chỉ sờ sờ cằm, “Chưa nghe tới giống này bao giờ.”
Ta ngẩn ra.
Vinh Hoa công chúa còn biết giống này, Tam hoàng tử không lý nào lại không biết, càng đừng nói tới Tam hoàng tử vốn là cao thủ trong phương diện này. Ta đè nghi hoặc xuống, lại khom lưng với Tam hoàng tử, rồi rời đi cùng Bích Dung và Lê Tâm.
Lê Tâm cười hì hì nói: “Thẩm công tử thật lợi hại, có thể kiếm được áo lông cáo đến Tam hoàng tử điện hạ cũng không nhận ra được.”
Khi trở lại viện, Lê Tâm bưng chén nước đường đỏ cho ta, bên cạnh ta chỉ còn một mình Bích Dung. Ta thấy Bích Dung muốn nói lại thôi nên mở miệng nói:
“Có chuyện gì cứ việc nói thẳng.”
“Quận chúa có cảm thấy giọng của Tam hoàng tử nghe quen quen không ạ?”
Ta nhíu mày, “Muội từng nghe ở đâu?”
Nếu ta nhớ không lầm thì đây là lần đầu tiên Bích Dung gặp Tam hoàng tử.
Bích Dung cắn cắn môi, “Giọng nói trong vườn đào đêm qua…”
Nghe Bích Dung nói vậy, ta liền cẩn thận nhớ lại, cũng cảm thấy giống tới bảy tám phần, nếu Tam hoàng tử cũng gào thét một trận, có lẽ còn giống tới chín phần.
Ta đứng dậy, có một suy nghĩ to gan đột ngột xuất hiện trong đầu.
Ta nói: “Bích Dung, qua phủ của huynh trưởng mời huynh ấy lại đây cho ta. Việc này phải làm bí mật, có biết không?”
Bích Dung gật gật đầu.
…
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian